73 tuổi, bạn nằm trên giường bệnh viện, tỉnh lại sau hôn mê, xung quanh đầy người, bạn mơ mơ màng màng trông thấy bác sĩ lắc đầu, người chung quanh thần sắc trang nghiêm.
Tâm sự
Kỳ lạ, công trình nhìn sừng sững như cái lò vôi ấy, cứ ngang nhiên tồn tại cho tới khi bị giặc lửa tấn công, gây ra thảm họa đau lòng.
Gia đình Tâm phản đối kịch liệt vì không muốn con gái khổ và đứt đoạn tình duyên thêm một lần nữa. Song cô không chịu nghe lời, muốn chạy theo thứ tình cảm nam nữ ấy.
Tôi hơn 30 tuổi, đang hối hận vì đã bỏ môn cuối cùng nên không lấy được bằng đại học mặc dù khả năng dư sức.
Đừng mải khoe khoang quá đá mà quên mất giá trị thực sự bên trong, như lòng nhân ái, trí tuệ, sức khỏe, và mối quan hệ với người khác. Quan trọng nhất là chúng ta cần nhận ra rằng thành công và giá trị của một người không chỉ dựa trên những gì họ có thể "flex", mà còn ở nhiều yếu tố khác nữa.
Nhìn clip này ta sẽ thấy một sự "bung, toang" thật sự và không hề "ngạo nghễ" chút nào. Tôi tự hỏi còn bao nhiêu đồng chí chưa bị lộ, bên ngoài thì "trong veo" ngây thơ trong sáng như trẻ mẫu giáo nhưng thật ra trong lòng run sợ?
Một nhà văn bình luận, thông báo nhận xác tử tù do Tòa án thành phố Hải Phòng gửi cho cha mẹ Nguyễn Văn Chưởng “tạo ra sự ghê rợn, ghê sợ cùng nỗi ám ảnh vĩnh viễn về sự tan rã tuyệt đối của văn hóa và lương tâm, để hoàn tất quá trình ‘hóa thú'”.
Chia tay, tôi cứ nghĩ mãi. Một người như cô giáo Dung, là một đảng viên ngay thật, tận tụy, coi danh dự trọng hơn sự sống, nhưng cuối cùng đã “bị loại”, là vì sao. Và rồi còn ai ở lại?
Bây giờ khi đã lớn, chắc hẳn chúng ta cũng chẳng thể nào quên được những mảng ký ức về Trung thu xưa. Là tiếng trống, tiếng chiêng, những màn múa lân vui như hội. Là sắc đỏ rợp cả một bầu trời tuổi thơ. Những ngày ấy sao mà đáng yêu, hồn nhiên đến vậy.