Cuộc sống của tôi đảo lộn sau khi Mỹ 'cấm cửa châu Âu'

Tôi vẫn sống bình thường giữa dịch Covid-19 tại Mỹ cho đến khi ông Trump tuyên bố "cấm các chuyến bay từ châu Âu" hôm qua.

Lúc 18h hôm qua, tôi đang coi một trận bóng trên TV thì Tổng thống Mỹ ra tuyên bố cấm các chuyến đi từ châu Âu đến Mỹ. Sau khi tuyên bố được đưa ra thì mấy dòng chữ chạy ở phía dưới màn hình bắt đầu nói về những trận đấu sẽ bị hoãn. Coi xong trận đá banh thì nguyên giải bóng rổ nhà nghề Mỹ đã bị hủy, mấy trận bóng đá giải MLS cũng bị hoãn.

132 1 Cuoc Song Cua Toi Dao Lon Sau Khi My Cam Cua Chau Au

Bên trong một siêu thị ở California, Mỹ, chỉ còn bán gạo nếp. Ảnh: Khanh.

Sáng nay, tôi đầu hàng nỗi sợ hãi của mình và vác xe đi ra đường mua sắm. Quả nhiên là người châu Á thì nhanh chân hơn thật. Toàn bộ khu để gạo ở hai chợ Việt và một chợ Hàn mà tôi tới đều đã hết gạo. Buồn cười nhất là mấy tấm giấy còn dán chỏng chơ ghi rằng cái này là nếp chứ không phải gạo, đừng mua nhầm. Mấy cái bao to còn sót lại chỉ toàn là nếp.

Ở các khu chợ Mỹ hay chợ Mễ (Mexico) thì mọi chuyện vẫn yên ổn. Chỉ có nước đóng chai và các mặt hàng giấy vệ sinh và khăn giấy ăn là hơi bị thiếu hụt. Tôi cứ theo khuyến cáo của CDC (Trung tâm phòng chống dịch bệnh Hoa Kỳ), mua các loại thức ăn đông lạnh và đóng hộp cùng xà bông và các loại chất tẩy rửa, lại thêm thức ăn và đồ dùng cho con mèo nhà. Ai nhìn vào cái xe đẩy của tôi cũng thầm cười, họ biết là tôi đang tích trữ chống dịch. Chỉ có vài người đi mua sắm khác là trông có vẻ tích trữ như tôi.

Điều đặc biệt là không có ai đeo khẩu trang. Thường ngày người Mỹ không dùng khẩu trang và loại khẩu trang duy nhất có bán là khẩu trang y tế. Mặt hàng này đã hết từ lâu và CDC cũng khuyến cáo là người không bệnh thì không nên dùng. Chỉ có một người đàn ông đeo khẩu trang ở khu chợ Việt Nam mà tôi ghé qua.

Sau vài tiếng vơ vét thì tôi cảm thấy yên tâm hơn nên trở về với công việc. Các công ty vẫn cố gắng làm việc như thường và một số công ty cho phép các nhân viên có thể làm việc tại nhà. Đường sá vì thế vắng tanh dù vào giờ cao điểm. Lần gần đây nhất tôi phải chống chọi với cảm giác trống vắng này là hồi năm 2009, giữa cơn khủng hoảng kinh tế tồi tệ nhất trong gần 90 năm ở Mỹ.

Thành phố nơi tôi ở hiện chỉ có 6 trường hợp nhiễm virus đã được xác nhận, trong đó có hai người vốn ở trên tàu Grand Princess kẹt ngoài khơi ở San Francisco được đưa về căn cứ quân sự để cách ly. Vì vậy bệnh viện cũng chưa bị quá tải. Nghe nói là nghị sĩ Katie Porter đã khiến giám đốc CDC công bố rằng mọi trường hợp xét nghiệm Covid-19 đều sẽ miễn phí nên cũng bớt lo.

Quận hạt thì đã ra lệnh cấm các cuộc tụ tập trên 250 người, còn lại thì người tham gia tụ tập phải đứng cách nhau từ 2m trở lên. Tới lúc tôi ăn trưa thì giải bóng đá nhà nghề nam MLS đã bị hủy, giải hockey cũng ra đi, giải bóng đá nhà nghề nữ Mỹ cũng hoãn lại, liên đoàn bóng đá Mỹ hủy mọi trận đấu đã được lên lịch vào tháng 3 và tháng 4. Sự kiện chọn các cầu thủ trẻ cho các đội bóng bầu dục cũng bị hoãn. Một cầu thủ bóng rổ dương tính với Covid-19 và cả đội bị cách ly. Thế là các đài thể thao chắc chả còn gì để chiếu cả. Mấy cuộc đại nhạc hội như Coachella đã hủy từ mấy bữa trước, và giờ thì Broadway và Disneyland cũng đóng cửa nốt.

Vậy là tôi đành lủi thủi ngồi gõ mấy dòng này. Tương lai giờ thì chả ai biết là sẽ tới đâu, chỉ là trong hoàn cảnh này thì ai cũng khổ sở, chỉ là ít hay nhiều thôi. Vào mùa dịch thì mình chỉ có thể làm được việc giữ gìn vệ sinh và nghe lời khuyến cáo của chính phủ mà thôi, còn lại thì để nhờ phước đức của ông bà vậy.

Nguồn: Vnexpress


© 2024 | Thời báo ĐỨC



 

Bài liên quan

Thời báo Đức không chỉ là một ấn bản trực tuyến, đó là một cộng đồng. Theo dõi chúng tôi bạn sẽ thấy cuộc sống ở Đức hiện lên sinh động, chân thực và hấp dẫn mỗi ngày