Đi nước ngoài về tôi bật khóc khi thấy vợ ăn cơm thừa canh cặn

Nhìn vợ vừa ăn vừa cố nuốt nghẹn ngào mà lòng tôi xót xa. Vậy mà tôi cứ nghĩ vợ làm dâu nhà mình thì sướng lắm, nhưng rồi hôm nay tôi thực sự chết lặng.

132 1 Di Nuoc Ngoai Ve Toi Bat Khoc Khi Thay Vo An Com Thua Canh Can

Yêu nhau 2 năm tôi và Tâm mới được bố mẹ cho phép kết hôn. Vì bố mẹ tôi bảo nhà Tâm nghèo không cân xứng với nhà tôi, nhưng khổ nổi tôi chỉ yêu mình cô ấy, mẹ giới thiệu cho đám nào tôi cũng từ chối.

Thấy tôi thật lòng nên bố mẹ đang tặc lưỡi cho cưới. Cưới vợ được năm rưỡi chờ em sinh con xong thì tôi quyết định sang nước ngoài làm việc. Anh trai và chị dâu tôi ở bên Đức nên giờ muốn đưa tôi qua kiếm vốn về làm ăn, tôi bàn với vợ đi 1 vài năm rồi về.

Vợ tôi mới sinh không muốn cho tôi đi, nhưng tại tôi thuyết phục nên cô ấy cũng xuôi lòng.

Thời gian đầu xa vợ xa con tôi nhớ lắm, có hôm nhớ hai mẹ con quá tôi cứ khóc không ngủ nổi. Rồi dần dần cũng quen, khi nào rảnh tôi lại gọi về nghe con bi bô gọi bố.

Em nói tôi ở bên đó cứ yên tâm làm ăn, mẹ con em ở nhà khỏe mạnh, bố mẹ cũng đối xử tốt nên không có vấn đề gì. Tôi cũng đinh ninh là thật như vậy nên tu chí tích góp để sau này về xây nhà riêng lấy vốn kinh doanh gì đó. Vợ tôi là giáo viên nên hàng tháng cũng kiếm đủ tiền mua sữa cho con.

Tôi định làm 2 năm rồi về nhưng thấy công việc đang thuận lợi nên cố thêm năm nữa. Ngày tôi về tôi bảo anh chị giấu bố mẹ không cho họ biết để gây bất ngờ.

Về tới Việt Nam hít thở khí trời quê hương tôi thấy sung sướng vô cùng, nghĩ đến cảm giác được gặp vợ con và bố mẹ tôi lại sung sướng lâng lâng. Về đến nhà tôi không đi vào hẳn mà đứng ngoài nhìn ngắm vợ con và ngôi nhà của mình.

Cạnh nhà tôi có căn nhà bao năm vẫn bỏ hoang tự dưng tôi nảy ý định đi vào đó nhìn sang để xem vợ mình đang làm gì. Đúng lúc đó tôi thấy lạ khi bố mẹ thì ngồi ăn ngon miệng trong khi vợ thì đứng khép nép 1 bên, chốc chốc lại chạy đi lấy nước chấm, quả chanh.

Tôi tự hỏi sao cô ấy không ăn cùng bố mẹ nhỉ, hay vợ ăn rồi còn con tôi đang ở đâu mà không thấy.

Bố mẹ ăn xong vợ dọn xuống bếp, lúc này tôi mới thấy em khổ sở đứng gặp thức ăn thừa để ăn. Nhìn cảnh đó tôi xót xa quá vậy mà tôi cứ nghĩ vợ làm dâu nhà mình thì sướng lắm, tôi gọi cho thằng em con chú ra quán cà phê gần nhà để gặp.

Tôi bảo nó giữ bí mật việc tôi đã về quê với bố mẹ.

Thằng bé quý tôi từ nhỏ nên vui vẻ phi xe đến đón anh. Ngồi nói chuyện 1 lúc tôi lân la hỏi dò ở nhà bố mẹ đối xử với vợ tôi thế nào.

Nó cứ cúi mặt ngại ngùng không dám nói: - Có gì nói đi anh nghe, chú đừng giấu giếm anh điều gì. - Dạ… em thấy chị Tâm đáng thương lắm. Anh đi rồi bố mẹ anh cứ hắt hủi chị ấy hay sao ấy, có hôm em qua chơi với cháu thấy chị đưa tay lau nước mắt còn mẹ anh thì mắng sa sả kiểu như bảo chị ăn bám ấy, mà em thấy chị đi dạy cũng có lương mà vậy mà bác cứ nói chị ăn bám nhà chồng.

Nghe cậu em kể mà lòng tôi thắt lại: - Hồi trước mới cưới chị Tâm xinh nhất khu này luôn, giờ chị ấy gầy đi nhiều rồi chắc chị ấy nhớ anh.

Hơn nữa anh biết tính hai bác mà, họ hơi khó tính. - Ừ anh cảm ơn, thôi giờ đèo anh về nhà nhé, đừng nói với ai về cuộc trò chuyện hôm nay nhé. - Dạ. - Lát về nhà anh đưa quà cho chú nhé. - Yeahh, em cảm ơn anh.

Tôi về nhà, bố mẹ và vợ con hạnh phúc chào đón. Nhìn vợ tôi vừa thương vừa xót xa, cô ấy cứ sờ mặt tôi rồi người tôi vui mừng hỏi: - Mình khỏe không, mình về sao không báo để em đi đón. - Anh khỏe, anh muốn mọi người bất ngờ.

Sau 1 cuộc nói chuyện rôm rả bố mẹ hỏi han các thứ vợ chồng tôi bế con lên phòng.

Nhìn thằng bé yêu quá, tôi nhớ và thương con đến phát khóc. Đêm đó tôi ôm chầm lấy vợ: “Bà xã anh vất vả quá, anh xin lỗi”. Vợ tôi tủi thân khóc ướt hết vai áo của chồng. Hôm sau đến giờ ăn cơm tôi thấy vợ lấy có 3 cái bát, tôi bảo: “Sao em không ngồi ăn luôn”.

Cô ấy nhìn bố mẹ tôi rồi khép nép nói: ‘Dạ thôi anh và bố mẹ ăn đi em cho con ăn rồi em ăn sau cũng được ạ”. - Đưa thằng bé đây, anh sẽ cho con ăn. Em ngồi ăn cơm đi, trước sau gì nữa, đi làm vất vả cả ngày rồi.

Mẹ tôi đỡ lời: - Thôi con ăn đi, thằng Bin cứ để mẹ nó cho ăn việc của đàn bà mà.

Tôi không nói gì đứng dậy lấy bát cho vợ: - Em ăn đi, anh lo cho con cho.

Anh muốn tự tay cho con ăn, anh là bố nó mà. - Dạ. Nhìn vợ vừa ăn vừa cố nuốt nghẹn ngào mà lòng tôi xót xa.

Tôi thầm nghĩ nói: ‘Anh xin lỗi’. Từ đó trở đi vợ không phải ăn cơm thừa canh cặn nữa, nhưng tôi biết cô ấy ăn cũng chẳng ngon miệng gì vì không được thoải mái khi có bố mẹ tôi soi xét. Kiếp làm dâu thật gì mà khổ quá, vậy mà 3 năm qua tôi chẳng hề hay biết gì. Vợ vất vả chăm con, chăm bố mẹ đã vậy còn bị hắt hủi, nghĩ đến đó tôi trào nước mắt.

Giờ tôi chỉ muốn xây nhà riêng nhanh nhanh để vợ được sống thoải mái.

Tôi hứa với bản thân sẽ chăm sóc và bù đắp cho mẹ con cô ấy. Tôi cũng mong các anh chồng hãy quan tâm tới vợ mình, vì họ thực sự xứng đáng được yêu thương, được chở che./.

 

An Nhiên

 


© 2024 | Thời báo ĐỨC



 

Bài liên quan

Thời báo Đức không chỉ là một ấn bản trực tuyến, đó là một cộng đồng. Theo dõi chúng tôi bạn sẽ thấy cuộc sống ở Đức hiện lên sinh động, chân thực và hấp dẫn mỗi ngày